Giỏ hàng rỗng
“Anh yêu cô ấy đến vậy, đúng là hiếm thấy thật, có điều cho dù cứu sống được cô ấy rồi thì cô ấy cũng sẽ không thuộc về anh.”
“Yêu một người thì chẳng có đạo lý gì đáng để nói cả, nếu được lựa chọn, tôi nguyện nhìn một người sống bình thường chứ không phải là nắm đất vàng với một tấm bia mộ, điều này không liên quan gì đến việc có được cô ấy hay không. Cả thế gian này, cũng chỉ có cô ấy mới khiến tôi ngốc nghếch đến vậy…”
…
“Cuộc đời tựa một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ trên đó, còn người chơi chính là số phận…”
“Cho dù chúng ta có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi ván cờ đã định, tiến hay lui, được hay mất đều do số phận. Năm đó cả gia đình người mất nhà tan, tôi tưởng rằng cả đời này sẽ chẳng bao giờ gặp được cô bé tham ăn ấy, không ngờ… không ngờ cô bé đó lại là em, là em thật!”
“Em đã từng biến mất trong cuộc sống tôi lâu như vậy, tôi và em chính là một ván cờ dang dở, trăm ngàn lượt xoay đi về, đến giờ, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau.”
“Thư Mạn, tôi quyết không từ bỏ em đâu.”
...
Nếu giữa họ từng có những gì, thì giờ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Phật nói, theo gió đến, rồi lại theo gió đi. Diệp Quán Ngữ thầm nghĩ, kiếp sau, giả như có kiếp sau, anh và anh ta, ai sẽ là người gặp cô ấy trước? Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã tạo nên một kì tích với khí thế khuynh thành, tình này chưa hết, ý này khó quên, dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương, kiếp này họ đã tha thứ, kiếp sau họ sẽ không tiếp tục đối đầu gay gắt nữa…
Chỉ là, những đêm cô đơn sau này, ai sẽ là người lắng nghe anh ngâm nga câu hát?
Mời bạn đón đọc.
Hãy Đăng ký